Hàng ngày, doanh nghiệp của chúng ta phải làm điều đúng đắn, dù điều đó nghĩa là xây dựng mối quan hệ có ý nghĩa, nghe và thực sự lắng nghe, xác định các lỗ hổng về tài chính vào bảo hiểm, cung cấp dịch vụ hàng đầu hoặc đối xử với mọi người một cách có đạo đức.
Dưới đây là câu chuyện của tôi về việc làm điều đúng đắn.
25 năm trước, tôi bắt đầu làm việc với một cặp vợ chồng có doanh nghiệp riêng. Họ có rất ít tài sản có tính thanh khoản cao do tiền của đã bỏ hết vào doanh nghiệp và bất động sản.
Tôi chơi thân với người vợ, nhưng người chồng thì chẳng bao giờ có thời gian để bàn về kế hoạch tài chính. Ông quá bận rộn với việc điều hành doanh nghiệp và rất khó để hẹn gặp. Ông từng là người bán hàng giỏi nhất nước và không tin tưởng tôi vì ông nghĩ tôi chỉ chạy theo tiền hoa hồng. Tuy nhiên tôi vẫn kiên trì và đã học được bài học đáng giá: Đừng bỏ quên người vợ. Tin tốt là ông không phụ trách mảng tiền bạc — mà là bà vợ!
Lúc đầu, cả hai vợ chồng đều đầy ngờ vực và không chịu tiếp nhận thông tin, tuy nhiên tôi vẫn kiên trì. Sau rất nhiều cuộc hẹn và trò chuyện, cuối cùng tôi đã thuyết phục được người vợ rằng bà ấy cần có một kế hoạch tài chính. Bà ấy thấy rằng mình cần một hợp đồng bảo hiểm dựa trên tiền sử sức khỏe của gia đình, và với khoản tiền mặt ít ỏi, bà ấy cần tìm ra cách để trang trải cho nhu cầu chăm sóc sức khỏe của mình. Người vợ dần tiếp nhận ý tưởng sau khi tham khảo vài công ty và mua hợp đồng bảo hiểm.
Tôi không hề biết rằng thử thách lớn nhất vẫn chưa dừng lại ở đó: Ông chồng vẫn khăng khăng vợ mình sẽ chăm sóc cho ông và không cần đến bảo hiểm. Ông nghĩ mình không thể chiến bại. Tôi mất đến ba năm để thuyết phục ông ấy. Cuối cùng ông cũng ký đơn mua bảo hiểm vì ông rất lo cho vợ mình và bà đã nói rõ ông phải mua bảo hiểm, nếu không...
Bạn thấy đấy, hợp đồng bảo hiểm nhắm đến hai điều: giữ cho gia đình ở bên nhau và cho phép cặp vợ chồng tự do lựa chọn trong thời kỳ khó khăn. Mối quan hệ với những người con đã trưởng thành là quan trọng nhất với người vợ và bà không muốn ai tranh luận về chất lượng của dịch vụ chăm sóc và tình hình tài chính. Là chủ doanh nghiệp, họ muốn độc lập về mặt tài chính và không muốn phụ thuộc vào con cái đã lớn.
Và đây là kết cục của câu chuyện. Người đàn ông không thể chiến bại, không bao giờ nghĩ mình sẽ nộp hồ sơ yêu cầu bồi thường, được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer ở tuổi 82, ngay khi hai vợ chồng bán doanh nghiệp của họ. Không có kỳ nghỉ hưu hạnh phúc, không có du lịch trong tương lai. Thay vào đó, họ gặp rất nhiều bác sĩ và nhiều lần phải ở trong các khu chăm sóc hồi phục trí nhớ. Một người đàn ông năng động, thế là hết.
Ông đã có ngôi nhà mới tại khu chăm sóc tư nhân dành cho người mất trí nhớ. Khoản bồi thường kéo dài năm năm và đã thanh toán hơn 500.000 đô la. Ông đã nhận được sự chăm sóc, điều trị tốt nhất, quyền lợi bảo hiểm cho phép ông cùng vợ sống đầy phẩm cách cho đến khi qua đời. Ngoài ra, bệnh tật của ông không khiến gia đình gặp khó khăn nào về tài chính. Kết quả khiến tôi buồn nhưng cũng mừng cho cả ông lẫn bà.
Người đàn ông đó là cha tôi.
Bạn có đang làm điều đúng đắn không?