Ngày xưa, vào cái thời mà 15 người phải dùng chung một máy vi tính đời cũ, tôi từng làm việc tại một công ty kế toán nhỏ có hai đối tác. Tại đó, mọi sổ sách đều phải được viết tay. Sếp của tôi, anh Richard, là một người đàn ông ranh mãnh hơn tôi 15 tuổi. Có lúc anh đối với tôi rất dễ mến, có lúc thì lại gay gắt khó chịu. Nhưng nhìn chung, tôi vẫn rất quý anh ấy. Tôi cũng không rõ vì sao nữa.
Tuy chỉ gắn bó với công ty này vài năm nhưng tôi và Richard, nay đã thành bạn bè, vẫn giữ liên lạc với nhau. Sau đó, tôi đảm nhiệm vai trò tư vấn viên tài chính cho một công ty bán bảo hiểm trực tiếp, còn Richard thì làm cùng một tư vấn viên khác. Anh ấy trở thành cổ đông nhỏ của một công ty kế toán khác. Lúc đó, anh vay ngân hàng một khoản lớn và đang cố gắng trả nợ. Mức thu nhập của anh tuy khá tốt, nhưng phần lớn tiền làm ra đều dùng để trả nợ.
Sáu năm sau, khi đã thành lập công ty riêng, tôi hẹn gặp Richard để thảo luận với anh về vấn đề bảo hiểm. Tôi được biết rằng anh ấy đã có kế hoạch hưu trí. Trước đây, chúng ta có thể kết hợp mua bảo hiểm nhân thọ với kế hoạch hưu trí và nhận được ưu đãi giảm thuế cho phí bảo hiểm mình chi trả. Đây là một cách tiết kiệm khi mua bảo hiểm nhân thọ.
Tôi đã đánh giá chương trình bảo vệ này cho Richard. Tôi không nhớ chính xác phí bảo hiểm là bao nhiêu, nhưng phần lớn đã được phân bổ cho bảo hiểm nhân thọ và chỉ một phần nhỏ là dành cho tiết kiệm hưu trí. Tôi bảo Richard rằng anh có thể mua gói bảo hiểm tương đương tại công ty mà tôi đề xuất. Bằng cách này, anh sẽ được hưởng số tiền bảo hiểm lớn hơn mà vẫn giữ nguyên tỷ lệ phân bổ. Tôi ấn tượng rõ rằng mức bảo hiểm nhân thọ đã tăng từ 150.000 bảng Anh lên 600.000 bảng Anh. Richard đã đồng ý với phương án này. Đồng thời, tôi đề xuất là nên phân bổ thêm tiền cho việc tiết kiệm hưu trí, và anh cũng tán thành.
Hằng năm tôi đều gặp Richard và thảo luận sôi nổi xem anh ấy có thể chi thêm bao nhiêu tiền cho bảo hiểm. Chị Jackie, vợ của Richard, làm nghề giám sát học sinh trong giờ ăn trưa ở trường. Công việc này có mức lương không cao. Khi mới vào nghề từ 30 năm trước, mức thu nhập của chị là khoảng 100 bảng/tháng. Đến lúc chị nghỉ làm, con số này cũng chỉ tăng lên thành 250 bảng/tháng.
Cách đây tầm 20 năm, Richard đưa con trai út là Carl đi tập bóng đá tại một câu lạc bộ ở Anh. Carl có tiềm năng trở thành cầu thủ xuất sắc. Chị Jackie thì ngồi ở ghế trước, còn Carl và anh trai Mark ngồi ở ghế sau cùng với một người bạn học. Một vụ va chạm với xe tải đã cướp đi sinh mạng của Richard. Vợ anh cùng 3 đứa trẻ ngồi trên xe đã phải chứng kiến cảnh tượng thương tâm đó. Sau vụ tai nạn, chị Jackie nhận được 600.000 bảng Anh tiền bảo hiểm nhân thọ của Richard. Chúng tôi đã dùng khoản tiền này để thay cho thu nhập của Richard, đầu tư tạo ra nguồn thu cho chị.
Đến nay, tôi đã yêu cầu bồi thường thành công nhiều khoản tiền lớn. Có những khách hàng nhận được tiền bảo hiểm lên đến hàng triệu bảng trở lên. Nhưng ý nghĩa nhất là hợp đồng này đã đem lại cho Jackie một khoản thu nhập đủ để trang trải cho cuộc sống. Là một người phụ nữ dung dị và ít tham vọng, chị đã trở về trường học làm tình nguyện viên, trả hết nợ và tiếp tục sống trong ngôi nhà mới ở làng quê ấm cúng. Hai đứa con trai Carl và Mark đều đã có gia đình, và Jackie đã lên chức bà. Chị sống ở thị trấn kế bên nơi ở của tôi.
Việc thương lượng lại hợp đồng này tuy cũng là chuyện nhỏ thôi, nhưng nếu không làm thì tôi cũng không biết Jackie giờ sẽ ra sao. Có thể số tiền đó đã tiêu tan hết, và chị sẽ phải bán nhà rồi chuyển đi nơi khác ở. Điều này cho thấy tầm quan trọng của việc lập kế hoạch tài chính, đảm bảo gia đình ở lại vẫn tiếp tục sống tốt, phòng khi chúng ta không may phải ra đi sớm. Bạn đời của chúng ta vẫn có thể thực hiện ước mơ, kế hoạch và dự định dành cho con cái. Tiền bảo hiểm có thể giúp họ trả tiền cọc mua nhà mới hay đóng học phí. Việc bán nhà chỉ nên là một lựa chọn chứ không phải bắt buộc.
Ông Asvin Chauhan là thành viên MDRT 26 năm đến từ Leamington Spa, Anh, Vương quốc Anh. Liên hệ với ông tại ac@ashleighcourt.com.